Mình có một chỗ ở Áo, biết không? Nhưng không biết nữa; nó xa quá. (Dạ không!) Không? Mới đầu tôi nghĩ mình có thể tới chỗ đó, nhưng mình có chỗ này. Còn gần hơn, gần phi trường quốc tế hơn. […] Nơi đó thật sự cũng không phải là phi trường quốc tế. (Klagenfurt, dạ, không phải là quốc tế.) Chỉ cho Đức, Berlin và vài chỗ nhỏ… Chỗ này tiện hơn. 400 người có thể vừa chỗ này. (Và rẻ.) Ờ! Nhưng đàng kia nhiều nhà vệ sinh và phòng tắm hơn. Có khoảng 20 hoặc 20 mấy nhà vệ sinh và phòng tắm. (Chà!) Phải. (Dạ đúng.) Tôi không biết chỗ nào khác, nên cứ đáp xuống chỗ đó, nghĩ rằng: “Ồ, không đến nỗi nào. Có cái hồ gần bên. Mình có thể đi bơi”, (Ôi, tuyệt.) chẳng hạn vậy. Nhưng chỉ mùa hè thôi! Giờ này, tôi nghĩ quý vị sẽ lạnh cóng. Cái hồ, quý vị đi bộ lên trên, chứ không bơi được. Nhưng vào mùa hè! Bây giờ tôi nghĩ quý vị sẽ lạnh cóng.
Ờ, không nhiều lắm, phải không? Có lẽ nó không phải dành cho bế quan, nhưng tôi nghĩ nếu mình ở đây, mọi người có thể tới lúc nào họ muốn. Ý là vậy. Rồi, quý vị không phải chen chúc như vầy, tại vì không phải lúc nào họ cũng đến cùng nhau. Chỉ vì tôi không ở đây, thỉnh thoảng chúng ta tới bế quan, thành ra mới có nhiều người. Nhưng nếu tự do, như là anh này đến thứ Hai, anh kia đến thứ Ba, anh nọ đến Chủ Nhật, thì cũng [rộng đủ]. Nhưng không chắc họ chỉ tới thứ Hai, thứ Ba không. Có thể họ tới mỗi Chủ Nhật thì kết cuộc cũng vậy thôi – ABC. Ờ, cô ấy cho tôi biết là nơi đó đã sẵn sàng. (Dạ, con cũng nghe nói vậy.) Nhưng bây giờ trời lạnh quá. Ở đây ấm hơn, phải không? (Dạ phải. Thật ra, những người này mới ở đó gần đây thôi.) Bây giờ ở đó trời lạnh ra sao? Anh có ở đó không? Anh kia! Anh người Úc? (Con nghĩ họ đi rồi. Nên dù sao…) Anh ấy mới vừa ở đó. (Con nghĩ ba, bốn độ C.) Ba, bốn độ? (Dạ!) Trên 0 độ? (Dạ trên.) Không đến nỗi nào. Ở đây trời lạnh bao nhiêu? 10 độ hả? Trên 10 độ hả? (Dạ 15.) (Dạ 6 độ.) (Dạ không! Năm độ.) (Ở đây là 15 độ.) (Năm độ.) (Ở đây là 15 độ?) (Dạ.) 5 độ ngoài trời? (Con không nghĩ…) (Dạ không, không!) Thấy đâu có lạnh vậy đâu.
(Dạ không, con nghĩ vấn đề là do khách sạn, nó không phải là dành cho mùa đông, bởi vì nhiều cửa sổ bằng kính… Thật ra nơi này giống như nơi dành cho mùa hè.) Ờ, là nơi dành cho mùa hè, thật vậy. (Dạ tòa nhà không được xây tốt lắm, nhưng cũng tạm ổn.) Nhưng mình không cần máy sưởi, tại vì, biết không, ở đây… nóng quá. (Dạ họ có máy sưởi. Họ có máy sưởi trong phòng.) Tôi biết. Mùa đông cũng không sao, không thành vấn đề. Nhưng thường thì họ không dùng cho mùa đông, thật vậy. (Dạ không.) Chỉ có bà (chủ) lớn tuổi ở đó thôi. Bây giờ đang có tuyết rơi hả? (Họ nói bình thường mùa này mặt đất phủ đầy tuyết. Nhưng năm nay ngoại lệ, chưa có tuyết.) Nhưng hiện tại (không gian) không đủ lớn. Thôi khỏi đi. Tôi chỉ mơ mộng thôi.
Còn một khách sạn nữa tốt hơn, lớn hơn, nhưng quá trễ rồi. Và có người sống trong đó, nên rất là rắc rối. Chẳng biết đi đâu nữa. Thôi không sao, mình sẽ có cái khác tốt hơn. Đừng lo chuyện đó. Chúng ta sẽ có. Nếu không thì chỗ này cũng không đến nỗi. Đủ chỗ. Quý vị thay phiên, ha? Thay phiên tới. (Nhân viên địa ốc nói là có một chỗ khác.) Tôi biết. Tôi biết. Ông ta nói có nhiều chỗ. Được rồi. Rồi, cô ngồi xuống đi. Đừng nhìn tôi chằm chằm. Ôi chao.
(Thưa Sư Phụ, một anh đồng tu cho con biết một chỗ ở miền đông bắc Đức. Con không biết chỗ đó tên gì, con xin lỗi, nhưng có nhiều lâu đài gần biển. Có lẽ có một lâu đài đang bán.) Ờ! (Những lâu đài nhỏ, không lớn.) Không đủ. Họ có khoảng 12 phòng ngủ hay gì đó. (Ồ, dạ.) Có lâu đài lớn hơn, nhưng không ở cạnh biển. Ừ, có vài… thật ra, mấy tháng trước. Lúc đó mùa hè, tôi cũng đang tìm kiếm. Tôi săn tìm cả năm nay. Và tôi thấy hai lâu đài, một cái có hai mươi mấy phòng (Ồ) – đẹp và dễ chịu lắm! Và một cái khác, nhỏ hơn. Nhưng tôi gọi cho họ thì họ nói: “Nhân viên địa ốc không có ở đây. Tôi chỉ là máy trả lời tự động”. Thư ký. “Bà để số điện thoại lại; ông ấy sẽ gọi lại cho Bà”. Rồi ổng đâu có gọi. [Sau] nhiều ngày, tôi gọi nữa, bà ấy nói: “Vâng, khi ông ấy về, ông ấy sẽ gọi Bà, ngày mai”. Rồi ngày mai tới, lại nữa, ông ấy cũng không gọi. Tôi lại gọi nữa... “Ngày mai, ông ấy sẽ gọi cho Bà”. Ông ấy không bao giờ gọi! (Ồ!) (Nghe thật kỳ lạ.) Rất kỳ lạ.
Họ có địa chỉ điện thư của mình đủ thứ mà không bao giờ trả lời. Tôi nói: “Ít ra cũng cho tôi biết cái nhà đó còn bán không. Tôi ở rất xa; không thể cứ tới đó và nhìn nó thôi. Xin cho biết”. Không ai nói gì cả. (Hả!) Ờ, buồn cười lắm. Có những người kỳ cục ở đó. Ờ, thật vậy! Và tôi có gọi vài nhân viên địa ốc – họ cũng vậy! Có lẽ, nếu lúc đó tôi ở Đức... Ở đó, có lẽ họ không giao thiệp với người nước ngoài. Họ không muốn hay gì đó, hoặc xa quá, họ không muốn giao dịch hay sao đó. Không biết nữa. Nhưng ít ra cũng phải lịch sự chứ, chỉ cần nói: “Không, chúng tôi không muốn giao dịch với bà”, hay là “Không, hết bán rồi”, hay gì đó. Không, không gì cả! Chẳng trả lời, không gửi điện thư, không gì cả, gọi họ hoài, gọi hoài chán quá. Nên tôi nghĩ: “Thôi, họ không muốn giao dịch với mình”. Buồn cười hả?
Ờ, cô nói đi? (Thưa Sư Phụ, chúng con đang nói chuyện với liên lạc viên người Ý. Chị ấy ở Pescara, mà ở cùng vĩ độ với Rome nhưng ở duyên hải Adriatic, và chị ấy sẽ tìm một mảnh đất. Chị ấy nói ở đó đẹp lắm, đẹp lắm, nhiều công viên quốc gia mà đất lại rẻ. Nếu chị ấy kiếm được mảnh đất với một căn nhà ở đó thì chúng ta có thể cắm trại. Biển không xa lắm, và núi non thì rất đẹp.) Không xa hả? (Thưa không. Mình cần xe, nhưng...) Có phi trường gần đó không? (Dạ, Pescara có phi trường.) Quốc tế? ([Hãng hàng không] Ryanair bay tới đó.) (Hãng máy bay giá rẻ.) (Ryanair là hãng hàng không giá rẻ.) (Hãng Ireland.) Ờ, biết rồi, nhưng nó có bay tới đó không? (Có thể phải đổi ở Rome, phải đổi máy bay ở Rome, hoặc đi xe buýt từ Rôma. Chị ấy đang xem. Thời tiết ở đó ấm, lại gần biển và gần núi.) Tôi có nghe cái tên Pescara, Pescaro hay tương tự vậy. (Đó là một thị trấn ở duyên hải Adriatic. Nó ấm hơn ở Đức nhiều.) Ai bận tâm? Ở đây thấy nóng quá.
À này, năm ngoái tôi cũng đi khắp nước Ý, quý vị tin không. Chạy khắp châu Âu ráng kiếm cho quý vị một nơi. Tới giờ, tôi vẫn chưa thật sự hài lòng chỗ nào cả. Có những chỗ mình có thể mua, nhưng rồi luôn luôn có vấn đề khác. Ồ, có một chỗ này, tốt lắm, có 36 phòng, cỡ đó, và 9 héc-ta đất. (Chà!) Nhưng khi nhìn xung quanh, tôi thấy từ trường A-tu-la rất nhiều. Như đó là cổng của họ. Sao một nơi đẹp như vậy mà lại nằm ở chỗ a-tu-la? Dĩ nhiên là chúng ta tới đó được, nhưng vậy nghĩa là mình sẽ có mâu thuẫn với họ. Ờ! Láng giềng sẽ gây rắc rối, cảnh sát sẽ tới, này kia nọ... Rồi chẳng bao lâu chúng ta cũng phải dọn đi. Cho nên, không phải chỗ tốt là mình có thể ở mãi mãi. (Dạ.) Luôn luôn có vấn đề như thế đó.
Chao ôi, tôi thật sự thích chỗ đó quá chừng. Ờ, tôi thật sự thích chỗ đó lắm – 36 phòng mà sân lại rộng. Còn có cái hồ nhỏ của riêng mình và một dòng suối chảy qua ở giữa, Trời ơi! Làm tôi tức quá. Có thể ngày nào đó sẽ được. Biết đâu đó. (Như vầy cũng tốt rồi ạ…) Như vầy cũng tốt. Thật không!? (Thật ạ.) Ờ, nhưng ngày nào đó có lẽ còn tốt hơn nữa. Ngay cả chỗ này, trong vùng này, nhưng mình muốn rộng hơn. Tôi sẽ làm từ từ. Đang từ từ lo chuyện này, có lẽ mình sẽ có thêm chỗ. Nhưng có điều là, chỗ không liền nhau. Đó mới là vấn đề, thấy không? Thêm phòng, ngay cả chỗ này bây giờ cũng có, có điều đi lên đi xuống, đi vô đi ra. Nhưng còn tốt hơn là không có gì ha. (Dạ đúng.) Ít ra quý vị cũng được ngồi với nhau, và gặp nhau vài phút. Còn hơn là không có gì, ha? (Dạ phải.)
Điểm chính là những người láng giềng. Hiểu không? Và thức ăn! Ở đây, láng giềng yên ắng; đồ ăn rẻ – ngay trước mặt. Suốt ngày mình có thể nhai cà rốt. Không tốn bao nhiêu, tại vì đằng trước họ bán sỉ mỗi tuần. Hôm nay, họ bán đồ sỉ nhiều lắm, quý vị có biết không? Có ai đi mua không? Không ai mua của họ hả? Không hả? (Dạ chỉ mua đồ cho nhà bếp.) Họ bán đằng trước nhiều lắm. Mỗi tuần, bán sỉ một lần. Quý vị có thể mướn một xe tải và mua mang về đất nước của mình, vẫn đáng giá. Phải! Cũng tốt là ít ra chúng ta được ngồi với nhau. Không sao cả. Dù nó đứt đoạn, đứt quãng.
Ừ, cái đó... Hả? (Ở đây trần nhà cao, mình có thể xây hai tầng.) Ờ, tôi cũng đang nghĩ tới chuyện đó, nhưng những người da trắng, họ cao quá trời. Họ đi sẽ đụng! Rồi... (Chỉ cần thêm đồ đệm.) Ờ, phải. Vậy đây là một luật mới trong “đạo Thanh Hải”: [Khi] quý vị đi vô chùa, phải để cái gối trên đầu. Cho các thế hệ tương lai, mình sẽ thêm vào danh sách “giới luật” dài thượt. Ừ, mình có thể làm vậy. Nhưng rồi, làm sao tôi thấy họ? Ồ, có lẽ được. Họ sẽ ở trên kia. Đây là nhà cho thuê, quý vị biết mà. Giường Murphy (giường âm tường) là giải pháp rất tốt. Mình có thể làm như vậy – gập lên… Ít ra một số người có thể ngồi trên đó, đằng đó, và một số người có thể ngồi đằng kia. Mình nói chuyện đó ở Luân Đôn rồi, phải không? (Dạ phải.)
Photo Caption: Ngay Cả Sự Sống Mỏng Manh Nhất – Mọi Chi Tiết Cũng Được Chỉ Định Trước