Sau đó chú (người-thân-ngựa) nhìn tôi với đôi mắt đó, tôi nói: “Ồ, cưng đẹp quá. Xin lỗi nha, vì không mang táo cho cưng. Không biết là cưng ở đây. Nhưng cho ta sờ được không? Ta sờ được không? Ta thích cưng lắm”. Rồi chú đi tới, để cái đầu chú... Ồ, mình xoa chú một hồi lâu. Chú không ngại. […] Tôi vẫn còn thấy buồn vì đã không có táo cho chú. Tới bây giờ, tới bữa nay tôi vẫn còn nghĩ tới chuyện đó. Tôi nghĩ: “Ðáng lẽ mình phải làm gì đó. “Ðáng lẽ mình phải ra ngoài mua vài trái táo và mang về cho chú”. Nhưng lúc đó tôi đang kẹt giờ [vì] phải đi coi chỗ đất đai khác rất xa, mà không biết đường sá. Ðêm hôm trước đã lạc rồi, phải trọ ở khách sạn, rất xa. Thành ra sáng hôm sau thời gian không còn bao nhiêu, rồi lại phải chạy tới một nơi bán khác. Đôi khi phải đi xem nhiều nơi địa ốc.
Nhưng tôi nghĩ lẽ ra mình phải làm vậy, hay mình có thể đưa cho người chủ (người chăm sóc) chút tiền, nhờ ông ta: “Lát nữa nhờ ông đi mua giùm vài trái táo cho người-thân-ngựa của ông”. Nhưng đôi khi mình không nghĩ tới, còn ông chủ (người chăm sóc) thì cứ nói hoài, nói đất đai của ông ta tuyệt vời như thế nào. Nên mình không có thời giờ nghĩ ngợi gì cả, rồi sau đó đi ra nhảy lên taxi, rồi đi mất tiêu. Nhưng đôi mắt và tình thương của chú vẫn in sâu trong tâm mình, cảm thấy lẽ ra mình phải cho chú trái táo. Trong người ray rứt là mình đã bỏ đi mà không cho chú trái táo nào. Giờ này vẫn còn ray rứt. Tôi cũng không biết đó là chỗ nào. Không biết. Có lẽ mình gửi điện thư cho chú hả, một trái táo qua điện thư. Cho cái gì đó, có lẽ 10 đô la mua táo. Hy vọng người chủ (người chăm sóc) đó sẽ mua. Có lẽ ông sẽ mua. Chắc mình làm vậy đi ha. Bây giờ nói chuyện với quý vị, tôi mới tìm ra giải pháp tốt hơn chút.
Chú (người-thân-ngựa) thật dễ thương, thật hiền lành. chú đưa đầu chú ra cho tôi xoa. Khi người chủ (người chăm sóc) sờ thì chú để cái đầu như thế. Trời ơi! Rõ ràng quá! Nhiều lần như vậy. Chắc bữa đó chú đang giận ông chủ (người chăm sóc). Cô ngựa đến sau, cũng muốn được vuốt ve, nhưng đường đi nhỏ quá, cô ngựa không ra phía trước được, nên cô nàng đứng đằng sau nhìn tôi. Tôi mới nói: “Ồ, cưng đẹp quá” này kia. Cô nàng cũng thích [được nựng]. Ngựa thật sự cũng có cá tính. Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.) Nhiều lần tôi thấy như vậy, nhiều lần lắm. Như là đôi khi chúng ta đi bế quan đâu đó... lâu rồi, hồi tôi còn ở Ðài Loan [Formosa], tôi đi bế quan ở chỗ nào đó. Và có người-thân-chó, họ nói ngày nào chú cũng sủa; người-thân-chó đó, ngày nào chú cũng sủa mọi người. Nhưng khi chúng tôi tới đó, chú không bao giờ sủa, một tiếng cũng không nghe, rồi chú đến cho mình vuốt ve, cưng nựng. Họ biết hết mọi thứ, thật sự như vậy.
Thôi, được rồi. Gần năm giờ, sáu giờ rồi. Quý vị ăn lúc mấy giờ? Sáu giờ? (Dạ tám.) Tám giờ? (Dạ.) Chà, cớ chính đáng. Tám giờ, muộn vậy à? Còn buổi sáng quý vị ăn lúc mấy giờ? (Dạ tám giờ.) Tám giờ đến tám giờ. (Dạ mười hai.) (Dạ hai, 2 giờ (chiều).) Ồ, hèn chi quý vị ăn lúc tám (giờ), dĩ nhiên rồi. Nếu không làm sao tiêu hóa nổi. Ngày ba lần. Có thể không? Coi bộ quý vị hài lòng với điều đó. Ít ra quý vị có thể ra ngoài chạy vòng vòng. Bây giờ, không có nhiều người lắm; quý vị thấy mát ha. Ừ, tốt. Tôi thấy hơi nóng. Có nóng không? (Dạ nóng.) Tại sao vậy? (Mở cửa sổ ra.) (Hơi ngột ngạt.) Mở cửa sổ bên kia nữa, nhưng như vậy thì sẽ lạnh. Được rồi, tắt đèn đi, trừ phi quý vị có thêm tin gì đó để kể tôi nghe.
(Dạ, con có chuyện này muốn chia sẻ.) Ừ, được. Cô gái này. Chỉ để giữ tôi lại thôi. Được rồi, nói tôi nghe. (Con và một chị đồng tu đang ngồi trong tiệm giặt đồ, và chúng con bận rộn đọc một bài báo. Một trong những bài báo nói về người phụ nữ nói chuyện được với (người-thân-) ngựa, đại khái là bà ấy chăm sóc cho (người-thân-)ngựa và những người cưỡi ngựa không hòa thuận với ngựa lắm. Hoặc (người-thân-)ngựa không cho họ cưỡi, hay là (người-thân-) ngựa bị họ ngược đãi, đại khái vậy.) Người-thân-ngựa không cho ai lên lưng hết hả? (Dạ.) Hiểu rồi. (Nói chung là họ đem (người-thân-)ngựa tới bà này, và bà ấy nói chuyện với ngựa để tìm coi vấn đề là gì rồi ráng trấn an họ và...)
Ồ, tôi nghĩ chuyện đó có đăng trên Bản Tin Vô Thượng Sư rồi. Phải không? (Dạ con không biết.) Quý vị có thể chạm vào họ không? Quý vị là người có thể chạm vào người-thân-ngựa? (Dạ, con nghĩ họ nói chuyện với người-thân-ngựa.) À, hiểu. Chúng ta đã đăng chuyện đó trên Bản Tin Vô Thượng Sư rồi. (Ồ, thật ạ, vì đây là một bài viết mới.) Không phải Truyền Hình Vô Thượng Sư, mà là Bản Tin Vô Thượng Sư. (Ồ, vâng.) Cô đã gửi chuyện đó đi rồi hả? (Dạ không, gần đây con mới… khoảng hai ngày trước, hoặc ngay trước khi chúng con tới...) Ồ, vậy đó là chuyện khác. (Dạ.) À, được rồi. Chuyện kia là người-thân-ngựa hoang, và không ai thậm chí tới gần được, nhưng cô đồng tu đó đến gần được và nói chuyện với chú. (Ồ, hay quá.) Ờ. Ờ.
(Tại vì một trong mấy (người-thân-)ngựa này thật sự đã nằm xuống dưới cây thông Nô-en của bà ấy. Bà ấy bảo chú nằm xuống, và thường thì như vậy có nghĩa là (người-thân-)ngựa đó sẵn sàng hy sinh tính mạng cho mình,) Ồ, thật hả? (nếu chú nằm xuống như vậy. Và nó khiến (người-thân-)ngựa đó cảm thấy thật dễ chịu và… bà ấy có thể câu thông rất tốt với (người-thân-)ngựa đó và có thể giúp (người-thân-)ngựa đó vượt qua được vấn đề để người cưỡi và (người-thân-)ngựa có thể hòa thuận trở lại, họ có thể giao tiếp tốt hơn.) Ừ. Tôi đang ráng hiểu xem cô nói gì. (Dạ xin lỗi Sư Phụ.) Còn ai khác nữa? Vậy là kết thúc vui vẻ. (Dạ.) Tôi chỉ muốn nghe như thế thôi. Được rồi, tốt.
(Nói về (người-thân-)ngựa làm con nhớ tới…) Chuyện (người-thân-)ngựa nữa hả? (Dạ, khi chúng con đi quay phim một nơi bảo tồn động vật ở Kent, khi chúng con dựng máy quay phim lên thì mấy (người-thân-)động vật tự nhiên tới giống như diễn viên vậy. Họ thật sự tạo dáng, từ từ đi về phía máy quay phim cho chúng con có thời gian quay. Và có hai (người-thân-)ngựa tới. Một chú đi phía này, còn chú kia đi ngang, như cả hai đang đi trên sân khấu. Kỳ diệu lắm ạ.) Có thể diệu kỳ lắm chứ. Ờ, tôi biết rồi. Hôm nay, có chương trình “Thế Giới Động Vật: Những Bạn Đồng Cư Của Chúng Ta”, nói về người-thân-heo. Họ có thể làm đủ thứ trò còn hay hơn cả người-thân-chó. Nếu tới giờ thì cho họ coi TV đi. (Dạ.) Nếu không, họ không bao giờ coi được nữa. Về người-thân-heo, họ làm đủ thứ trò, mấy trò rất hay, Họ chơi bóng rổ này nọ. Dễ thương lắm! (Họ rất thông minh ạ.) Họ nhảy qua cái vòng và đủ thứ trò. (Dạ, con có thấy. Con có coi trên YouTube, mình có thể xem mấy video này và con cũng đã coi phim như vậy có những trò của (người-thân-)động vật. Tuyệt vời.)
Hôm nay quý vị có thể coi. Mấy giờ “Thế Giới Động Vật” có nữa? Ba giờ hả? Trễ quá rồi hả? Mấy giờ chương trình đó có lại? (Dạ 9 giờ.) (Dạ 8 giờ.) (Mỗi 6 tiếng.) (Đúng ra là chín giờ.) Chín giờ hả? Ờ. (Ở Đức là 8 giờ.) 8 giờ hả? Chương trình Thế giới Động Vật? (Dạ.) Được rồi, vậy 8 giờ mọi người đừng ăn, để coi chương trình đó nha. Sau khi coi, chỉ khoảng 15 phút gì đó, rồi quý vị đi ăn. Uyển chuyển cho quý vị để mình được coi chương trình này. Ở đây mình có không? (Dạ không.) Coi ở đâu? Quý vị biết coi ở đâu không? (Dạ có lẽ trong phòng kế bên.) Trong nhiều phòng, phải không? (Chỗ nào cũng có tivi, phải không?) Rồi, vậy thôi ha. Chúng ta tắt đèn; thiền thôi.
Thay vì cho mọi người thấy người-thân-heo chết như thế nào, chúng ta cho mọi người thấy người-thân-heo sống ra sao. Điều đó sẽ rất khích lệ đối với mọi người – khi thấy người-thân-heo là người bạn thông minh, dễ thương thế nào. Chà, tuyệt quá, hả? Tôi không có xem hết. Tôi chỉ xem một phần nhỏ của chương trình thôi. Tôi không có thời gian để xem. Quý vị đã xem toàn bộ chương trình chưa? (Dạ rồi.) Lúc mấy giờ? (Dạ mười giờ.) Mười giờ? Họ nói với tôi lộn giờ. Họ nói với tôi là chín giờ. Cho nên tôi đã bỏ lỡ. Thôi, không sao. Tôi nghĩ tôi sẽ bắt họ phát lại chương trình đó. Ai đây? Sô-cô-la. Có thể đặt nó ở đây không, để có thêm chỗ? Đẩy tới. Được rồi, tốt. Phim này thực sự rất hay, chương trình về người-thân-heo được thực hiện rất hay. Thấy một người-thân-heo làm mấy việc như thế, quý vị còn muốn ăn chú không? Không há! (Dạ không.) Đó là điều rất tốt. Mình làm cả hai. Mình làm đủ thứ cho người ta thấy ăn một chúng sinh như vậy thật sự là không tưởng tượng nổi.
Làm người thật sự là một đặc ân. Chúng ta phải có rất nhiều điểm, vô số điểm [công đức] mới được làm người. Và có những người-thân-động vật cũng có điểm [công đức] con người bên trong họ, vì họ không cần nhiều điểm như vậy. Nhưng vậy không có nghĩa là chúng ta có quyền giết họ, tại vì nếu mình tiếp tục giết họ thì sau này mình sẽ thấp hơn họ. Sẽ chịu rất nhiều đau khổ. Tất cả chiến tranh, tai ương trên thế giới đều do việc giết mổ người-thân-động vật vô tội mà ra. Nghiệp chướng đó rất nặng nề, rồi lại làm cạn kiệt tài nguyên của Địa Cầu. Quý vị biết điều đó phải không? Mỗi người quý vị đều biết điều đó. Và chúng ta không bao giờ có thể nhấn mạnh cho đủ sự quan trọng của việc ngừng ăn thịt (người-thân-)động vật; không bao giờ đủ; không bao giờ đủ. Chúng ta sẽ làm hết tới khi nào người cuối ăn thịt (người-thân-)động vật trên Địa Cầu ngừng ăn. Hoặc tất cả họ phải dọn hết đến Bắc Cực và Nam Cực. Làm trại tỵ nạn ở đó cho họ.
Rồi, quý vị tiến bộ thế nào? Tốt không? Có tiến bộ không? Cảm thấy gì đó khá hơn không? (Dạ có.) Thật không? (Dạ thật.) Chà, không chỉ tôi cảm thấy, quý vị cũng cảm thấy hả? Tôi cảm thấy. Không chỉ có tôi cảm thấy, mà quý vị cũng cảm thấy hả? (Dạ.) Cả hai đều cảm thấy hả? Vậy tốt. Nói tôi nghe! Báo cáo đi. (Ô, dạ không.) Nói nghe coi! (Lên nào.) Người đàng sau mà Ruth nói: “Ờ, ờ, ờ, phải rồi!” Nói gì đi.
(Con mới thọ Tâm Ấn. Con mới thọ Pháp được bốn tháng.) Rồi sao? Nhưng cô đã gật đầu. (Bây giờ việc hành thiền của con rất tốt, tốt lắm ạ. Nhất là bây giờ, đây là kỳ bế quan thứ hai của con. Lần bế quan này hoàn toàn tuyệt vời.) Chà! (Dạ, vô cùng tốt.) Rất mừng cho cô. (Thái Lan thì hơi khác. Con thấy… Đông người quá. Con thấy hơi sợ. Vì lúc đó con chỉ mới thọ Tâm Ấn được ba tháng, cho nên đông người quá thấy hơi “sợ”, nhưng ở đây tuyệt vời, trong vài ngày vừa qua.)
Cô không sợ nữa hả? (Dạ không, không!) Không hả? Chà. Đồng tu mới, vậy là ngồi lâu đó. (Dạ. Mông con bây giờ cảm thấy [ê ẩm], nhưng con chắc chắn sẽ khá hơn sớm thôi.) (Mông cô ấy đau.) (Mông đau.) Ồ! Ừ, thì nó đau. (Đó là chuyện bình thường.) Sau một thời gian, nó sẽ không đau nữa. (Dạ. Họ cũng nói với con như vậy.) Nó sẽ rụng ra! (Dạ, vậy con không ngồi được nữa.) Cô không cần phải lo nữa. Ngồi lâu là mông sẽ rụng rời! (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài rất nhiều.) Không có chi.
Có một ông Thiền sư Roshi ở Mỹ rất nổi tiếng. Tôi thật sự quên tên ông rồi. Ông nổi tiếng mà tôi lại quên mất tên. Lâu lắm rồi tôi không gặp ông. Tôi từng gặp ông khi tôi chưa là ai cả. Bây giờ tôi vẫn vô danh, nhưng chuyện lâu lắm rồi, và người vô danh đó quên rồi. Ông được huấn luyện trong một Thiền viện bên Nhật. Tôi kể quý vị chuyện này chưa? (Dạ chưa.) Chưa hả? Ông sang Đài Loan (Formosa) tổ chức buổi thuyết pháp nho nhỏ. Ông là người khá tốt. Ông được huấn luyện nhiều năm trong Thiền viện. Biết không, trong Thiền viện bên Nhật, họ tổ chức nhiều kỳ bế quan. Tôi không phải là người duy nhất “chỉ huy vô nhân đạo” trên Địa Cầu. Họ còn “vô nhân đạo” hơn nữa. Họ bắt mình ngồi thẳng suốt hai tuần liền. (Ôi...) Ờ. Ôi cha! Ôi cha! Cho nên, hôm qua tôi khen quý vị ngồi thẳng, đó chỉ là khuyến khích quý vị thôi.
Photo Caption: Ngay Cả Thế Giới Ảo Cũng Thật Đẹp, Hãy Hình Dung Thế Giới Thực!