Ngay cả ngày ăn một bữa cũng không là gì nhiều. Tôi ăn [ngày] một bữa tại vì tôi quá bận. Chứ không phải chỉ vì tu tập đơn giản, mà vì tôi cũng quá bận rộn. Nếu tôi cứ ăn ngày ba, bốn lần, ăn đồ ăn nhẹ này nọ nữa, rồi mệt và đi ngủ, thì làm sao tôi có thời gian làm tất cả những công việc bên trong và bên ngoài này? Tôi thực sự không có thời gian để thỉnh thoảng thiền ở tư thế này hay tư thế khác vào lúc đó để củng cố công việc của tôi và giúp thế giới. Tôi cố gắng hết sức nhưng cơ thể tôi không phải làm bằng bê tông [cốt thép]. Ngay cả ăn ngày một bữa cũng không có gì to tát.
Vì vậy nếu quý vị thật sự muốn ăn ngày một lần thì cũng đừng hãnh diện về điều đó. Đó chẳng là gì hết. Tôi thậm chí còn không uống nước trái cây sau bữa ăn. Tôi chỉ ăn một bữa, thế thôi. Và nếu tôi khát, thì chỉ uống nước, thế thôi. Rồi thời gian còn lại chỉ là làm việc, làm việc, làm việc – bên trong, bên ngoài; thiền định, hay làm Truyền Hình Vô Thượng Sư.
Nếu cứ nấu nướng suốt ngày cho chính mình, thì phải rửa chén và lau sàn nhà mỗi khi [nấu xong]. Đó là rất nhiều việc. Và tôi không tắm bồn hay là tắm vòi sen nhiều lắm – có khi mỗi tháng tắm một lần, hoặc một tháng rưỡi tắm một lần. Còn tùy có nước ở gần đó hay không; tùy theo nơi tôi sống. Nhiều khi tôi sống trong một khu vực nào đó trên núi. Không phải lúc nào cũng có nước; phải sử dụng nước mưa. Nên tôi cũng phải tiết kiệm nước nữa. Còn tùy tôi đi đâu – phải đi nơi nào, theo đuổi những cổng phát [năng lượng] tâm linh để mạnh mẽ hơn về mặt tâm linh, để có thể làm công việc của mình tốt hơn và cũng để sống còn; mạnh mẽ để có thể sống sót. Ăn ngày một bữa, điều đó có thể làm được. Tôi làm vậy, nên tôi biết có thể làm được. Và thậm chí không cần phải xuất gia để làm vậy.
Có một người phụ nữ, cô ấy chạy bộ để được giải thưởng cho người-thân-động vật của mình. Cô đã cứu rất nhiều người-thân-động vật. Cô ấy ở Anh quốc. Và khi chạy, bình thường cô ấy đã có vấn đề với đầu gối rồi, nhưng vì cô ấy rất thương yêu người-thân-động vật của cô, nên cô vẫn tiếp tục chạy và đã đạt được giải thưởng. Cô ấy không nghỉ ngơi và chạy trong một quang cảnh vô cùng khủng khiếp. Nó không giống như quý vị chạy trên đường trải nhựa hay thậm chí là trên đường đất. Không, không, không đâu. Họ leo đồi, leo núi, [băng qua] sa mạc và bất cứ đâu – địa hình rất gồ ghề. Ngay cả đối với người bình thường đã là một điều hết sức khó khăn rồi, đừng nói chi tới một phụ nữ đã bị thương ở đầu gối. Chúng tôi đã phát sóng cô ấy trong chương trình Giải Gương Sáng Ngời Thế Giới. Và cô ấy chỉ ăn vào lúc 9 giờ tối, mỗi ngày một lần – bữa duy nhất cô ăn trong ngày.
Cho nên, nếu quý vị bắt chước ai hoặc bắt chước tôi, ăn ngày một lần thì không là gì hết. Đừng khoe khoang về điều đó. Và đừng bắt người khác noi theo mình làm điều tương tự; họ có thể gặp rắc rối nếu không đủ mạnh hoặc nếu không cần thiết. Thành ra tôi mới bảo quý vị: “Hãy khôn ngoan”. Cho dù ăn ngày một lần, quý vị có thể uống nước ép trái cây hoặc nước ép rau củ. Tôi không uống – tôi thậm chí không có thời gian cho mấy thứ đó. Mình phải sửa soạn, rửa rau, và sau khi xong phải rửa máy sinh tố, đủ thứ việc. Ôi Trời ơi, đó là quá nhiều việc cho tôi; tôi thật sự không có nhiều thời gian đến vậy. Công việc bên trong chiếm rất nhiều thời gian.
Cho dù quý vị có rất nhiều trang phục trong tủ quần áo – như quý vị có một phòng lớn để chứa quần áo, chẳng hạn, vì quý vị giàu nên có rất nhiều – cho dù muốn tìm thứ gì đó từ trong đống quần áo, quý vị vẫn phải đi tìm nó, để mặc cái gì đó phù hợp với hoàn cảnh hoặc nơi nào mà quý vị sắp đi đến. Rồi phải soi gương này nọ. Chỉ nói đến vài chuyện vật chất [như thế] thôi cũng đã phiền phức lắm rồi. Đừng nói chi tới lực lượng tâm linh ẩn chứa trong cơ thể. Nó thậm chí không ở ngay trước cặp mắt trần của mình. Quý vị phải dùng mắt tâm linh để tìm kiếm nó và rồi phải tập trung. Không thể chỉ đi thiền, rồi nhập định là nhìn thấy mọi thứ ngay lập tức. Nhiều thứ vào ban ngày, ở nơi làm việc hoặc trong đời sống hàng ngày sẽ khiến quý vị phân tâm, thường xuyên hoặc thỉnh thoảng trong lúc tập trung. Sống trên đời này đã không dễ dàng rồi – đừng nói chi đến việc tìm kiếm cái gì đó vượt ngoài cõi giới vật chất; chưa nói tới quý vị có đủ mạnh để sử dụng nó hay không.
Giống như, cho dù quý vị muốn lái máy bay… Với phi công thì dễ dàng, vì họ đã được huấn luyện để lái. Còn quý vị tự nhiên nhảy vào muốn lái máy bay – điều đó là không thể. Cho nên không một phi công nào dù họ thương yêu quý vị đến đâu, sẽ để quý vị lái máy bay, vì quý vị có thể làm rơi máy bay, và tự giết mình cùng với nó.
Vì thế đừng trách nếu tôi không dạy quý vị những điều này. Như tôi cũng đã nói rồi, quý vị phải ở rất gần, bên cạnh nhau mới học được điều đó. Bởi vì mỗi phân – thậm chí mỗi mi-li-mét – thay đổi vị trí bàn chân, cẳng chân, ngón tay hoặc vị trí cơ thể, đều cho một kết quả khác. Và không phải lúc nào cũng phải ngồi xếp bằng. Có khi quý vị phải nằm xuống với một chân giơ lên, một chân ở dưới. Và với các thủ ấn khác nhau, động tác tay khác nhau. Vì vậy, đó không phải là điều tôi có thể hướng dẫn chỉ bằng cách nói về nó; mà quý vị phải nhìn vào nó.
Cho nên cũng như Pháp Môn Quán Âm, khi quý vị học, tôi phải cử một người xuất gia của tôi đến chỗ quý vị để dạy. Hoặc quý vị đến chỗ của chúng tôi khi có dịp, khi thích hợp, nếu quý vị có thể du hành này nọ – một số người không đi được vì họ nghèo khó, nên chúng tôi phải đến gặp họ để dạy họ. Phải là hướng dẫn cá nhân, và kiểm tra trong khi họ thực hiện điều đó. Nói chuyện qua điện thoại thôi chưa đủ, không tốt, mặc dù chúng ta có thể làm điều đó. Nhưng không thể được. Không khả thi. Quý vị có thể làm sai. Và chúng tôi không thể sửa được ở đó. Điều tâm linh không viết ra được. Phải dạy ngoài kinh điển, ngoài Thánh Kinh. Trong truyền thống Phật giáo, họ cũng nói rằng: “giáo ngoại biệt truyền”, là tâm truyền tâm – thực ra có nghĩa là từ linh hồn đến linh hồn. Cho nên, trong tình huống này, cũng tương tự như vậy. Thậm chí tôi còn bị cấm viết ra, vì nó không phải cho mọi người sử dụng.
Và nếu quý vị chỉ ăn ngày một lần và mặc vài bộ quần áo cũ rách hoặc nhặt vài bộ quần áo cũ, rất cũ trên đường về để mặc thì cũng chẳng là gì cả. Đó không có nghĩa là quý vị sẽ thành Phật hay thành thánh, hay thành loại thầy nào đó. Quý vị có thể trừng phạt cơ thể mình mãi mãi, nhưng điều đó sẽ không mang lại gì hết – trừ khi quý vị có tâm hồn thuần khiết và thực sự tìm kiếm sự khai ngộ; trừ khi quý vị thực sự có một vị Phật dạy mình đúng pháp thiền. Nếu cứ thực hiện các cách thiền khác – như tôi đã nói với quý vị rồi, [thiền] hơi thở này nọ – thì khi ngủ, quý vị không nhớ hơi thở của mình, do đó không thể thiền vào lúc đó. Quý vị phải nên tìm kiếm một phương pháp thiền mà sẽ luôn luôn hành thiền 24/7. Và tôi cũng đã chỉ dẫn quý vị cách thiền trong khi ngủ. Quý vị đã biết rồi; tôi sẽ không nói về điều đó ở đây nữa. Tôi đã nói với quý vị quá nhiều điều; không cần phải lặp lại nữa. Nếu quý vị muốn tìm hiểu về tất cả những điều đó, thì hãy xem lại những băng hình xưa.
Và dù quý vị cố gắng làm vậy, cũng đừng cảm thấy hãnh diện hay khoe khoang về điều đó – không là gì cả. Đừng tự cho mình là hay, là giỏi. Bởi vì có nhiều tăng ni và người tu hành ở nhiều nước khác làm vậy. Thí dụ, ở Ấn Độ, họ thậm chí không mặc gì cả. Họ chỉ bôi tro lên người, và sám hối nhiều hơn cho bản thân, chẳng hạn như ngồi trong mùa hè nóng bức của Ấn Độ và còn có lửa đốt xung quanh, hoặc ngồi trên đinh, hoặc treo bằng một chân, hoặc treo bằng một tay, hoặc bất cứ điều gì họ làm. Đây là những điều thái quá. Có lẽ họ thật sự muốn cố gắng đạt được điều gì đó. Có lẽ họ không biết phải làm gì khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là quý vị đã là thánh hiền. Quý vị có thể là một nhà hiền triết hoặc có thể là một nhà tiên tri. Có thể có một số thần thông bằng cách tập trung tâm trí. Nhưng đây chỉ là trí lực, phép thuật tâm trí. Nếu khai thác được năng lượng tâm trí, quý vị cũng sẽ có được thứ gì đó, có thể là lực lượng mạnh mẽ nào đó bên trong mình. Nên nếu có ai đối xử tệ bạc hay nguyền rủa quý vị thì họ sẽ gặp rắc rối, bởi vì thần thông của quý vị từ việc khai thác tâm trí tập trung cũng sẽ mang đến sự tàn phá cho họ. Nhưng đó không phải là Phật quả. Nếu muốn thành Phật, quý vị có thể thực hành như vậy mãi mãi, và có thể vài ngàn đại kiếp (eon) sau, quý vị sẽ đắc – có lẽ thôi.
Nhưng đối với Pháp Môn chân chính để đạt được khai ngộ và giải thoát trong một kiếp, thì quý vị phải thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), phải nghe lời dạy (Thiên Đàng bên trong) của Phật. Họ gọi là “Dòng” [Âm Lưu] từ Cõi Cao hơn, vốn cũng ở trong cơ thể của mình, nhưng quý vị phải kết nối lại với Lực Lượng Cõi Cao của Vũ Trụ. Nếu không thì quý vị có thể ngồi mãi, như học trò của vị Thiền Sư mà cứ ngồi đó, rồi vị Thầy đến cho anh ta thấy rằng mài gạch không thể thành gương được. Cho nên muốn tu hành gì, thì cứ tiếp tục thiền Quán Âm, nghĩa là câu thông trực tiếp với Lực Lượng Vũ Trụ, với Cõi Phật khắp mười phương, với Thiên Cung của Thượng Đế.