Ồ, tôi không thích ngân hàng nữa. Ngân hàng gây rất nhiều rắc rối cho tôi. Đôi khi, rất nhiều thủ tục hành chính. […] Họ không cho phép tôi tặng tiền cho người khác, dù bằng séc hay thậm chí bằng thẻ tín dụng. […] Tôi chỉ muốn gửi một số tiền, chỉ 40.000 Mỹ kim đến một trại người-thân-động vật đang cần giúp đỡ. [Ngân hàng] cấm tôi. Họ nói tôi không được phép. Và nếu tôi yêu cầu một số đệ tử thường giữ tiền giùm tôi trước đây, gửi vào ngân hàng của tôi, thì ngân hàng không cho tôi lấy ra. Thí dụ, nếu tiền đến từ Singapore, họ nói với tôi rằng Singapore là một quốc gia Hồi giáo! Ôi, Trời ơi! Đó là loại người thiếu hiểu biết gì vậy? […]
Nhân tiện, tôi muốn nói một điều với các thành viên đội ngũ Truyền Hình Vô Thượng Sư: tôi nhận thấy mỗi lần tôi khen ai, hoặc khen nhóm nào đó vì đã làm gì đó giỏi, điều gì đó tốt, thì, hôm sau hay vài ngày sau, họ gây ra tình trạng lộn xộn hoặc những điều tồi tệ – ý tôi nói không phải lần đầu, mà ngay cả trước Truyền Hình Vô Thượng Sư cũng vậy. Không “tệ” tới nỗi hại ai, nhưng không còn chất lượng tốt nữa hoặc họ gây rắc rối cho tôi bằng cách tạo ra tình trạng lộn xộn nào đó. Cho nên, từ nay trở đi, tôi sẽ không khen quý vị công khai hay riêng tư gì nữa. Có lẽ riêng tư, nếu nó tốt. Bằng không, ngã chấp là một thứ… là kẻ thù rất lớn của mọi người. Khi tôi khen quý vị, không phải linh hồn quý vị nghe hay cần nó – mà ngã chấp, đầu óc [nghe]. Và đầu óc thường được tạo ra từ ngã chấp. Họ thổi phồng quá mức những gì tôi nói trong đầu óc họ. Và rồi họ trở nên lơ là hơn với vấn đề quan trọng, hoặc công việc quan trọng mà lẽ ra họ phải hoàn thành.
Tôi cũng nhắc nhở quý vị rằng chúng ta không cần khen người ta. Không cần. Không cần tất cả những thứ đó. Việc gì chúng ta làm tốt, việc gì chúng ta hoàn thành hoàn hảo trong công việc được giao hay từ nỗ lực của chính mình, thì đó là điều bình thường phải làm. Chúng ta không cần bất kỳ lời khen, sự ca tụng nào hay là bất cứ gì như thế. Tôi cũng không cần. Và quý vị có thể thấy tôi giảm thiểu mọi thứ có thể, tất cả những thứ khoa trương này. Ngay cả ngày sinh nhật của tôi, chúng ta cũng không ăn mừng nữa. Quý vị mừng kỷ niệm Ngày Thanh Hải, tôi thì không. Nhưng vậy cũng tốt. Ngày Thanh Hải, tôi có nói với quý vị rồi, là ngày của quý vị. Quý vị có thể tự nhắc nhở mình đi ra ngoài làm một số việc tốt cho người khác. Nhưng đừng cảm thấy hãnh diện, thì tốt.
Bởi vì ngã chấp luôn tìm cách chộp lấy mọi lời khen, mọi công trạng – không! Tất cả chúng ta nên cảm tạ Thượng Đế và ca ngợi Thượng Đế rằng chúng ta có khả năng, có cơ hội để làm điều đó; rằng Thượng Đế cho phép chúng ta làm những điều tốt. Và chúng ta nên cảm thấy mừng rằng người khác vui qua hành động của mình. Vậy là đủ rồi. Chỉ là đôi khi trên thế giới, vì mọi người khác, chúng ta khuyến khích họ tiếp tục công việc của họ. Nên chúng ta mới có một số giải thưởng, lời khen, hoặc thư cảm ơn. Nhưng tôi vẫn cân nhắc không biết chúng ta có nên tiếp tục làm như vậy hay không. Tôi sẽ xem xét. Tôi sẽ hỏi Thiên Đàng xem chúng ta có nên làm vậy hay không.
Dĩ nhiên, những việc làm từ thiện, bất cứ khi nào có thể, bằng cách nào quý vị có thể giúp những người gặp khó khăn, thì phải tiếp tục. Ngày nay, thế giới chúng ta thật sự đang ở trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Quá nhiều người tị nạn vì “cuộc chiến đói khát”, chưa kể đến cuộc chiến thực sự bằng vũ khí. Nhưng cuộc chiến vì đói, cuộc chiến vì khát, đang thực sự giết chết rất nhiều, vô số người, nam, phụ, lão, ấu, trên khắp thế giới, ngay cả ở một số cường quốc, quốc gia giàu có. Tôi đã nhìn thấy những người vô gia cư, bị áp bức, lòng tôi không bao giờ có thể cảm thấy bình an. Dĩ nhiên, tôi giúp được gì thì giúp mà không báo cho quý vị biết. Trước đây, mỗi khi có tiền mặt, tôi đều tặng cho người trên đường phố. Sẽ tốt hơn nếu tôi có một số tiền mặt. Bây giờ tôi không cần tiền vì tôi đang bế quan; tôi không thể đi đâu để tặng.
Nhưng trước đây, lúc nào cũng vậy, tôi luôn mang theo một số tiền mặt để tặng những người trên đường phố. Hoặc nếu tôi thấy gia đình nghèo nào đó hoặc nếu tôi biết về họ, tôi sẽ đến nhà họ và tặng cho họ cái gì đó để lo liệu những nhu cầu cấp thiết của họ và hơn thế nữa cho tương lai. Dĩ nhiên, giữ tiền mặt bên mình thì không an toàn lắm, nhưng tôi luôn đi cùng ai đó và tôi giấu tiền rất giỏi. Chỉ khi nào cần thì tôi mới lấy ra. Làm như vậy không an toàn lắm. Nhưng vì lòng tôi áy náy khi thấy người khác cần giúp đỡ: bước đi với đôi chân bỏng rát trên đường nhựa nóng chảy, hay mặc quần áo rách nát – không đủ để che gió mùa đông. Còn rất nhiều điều khác nữa. Hoặc các ngân hàng thực phẩm trống trơn, nên tôi phải mua thức ăn tặng cho họ. Tất cả điều này, dĩ nhiên, quý vị không biết.
Còn khi đang bế quan, thì tôi phải bảo người khác làm điều đó, và dĩ nhiên việc này sẽ thông qua kế toán viên. Nhưng không phải tất cả đều nói cho quý vị biết. Phần lớn tôi đều nhớ bảo họ: “Làm ơn đừng để đại chúng biết, cứ đi làm việc đó giùm tôi”. Nếu tôi biết ai đó, tôi sẽ gọi cho họ, nói: “Hãy đi mua cái này cái kia, và đi cùng gia đình hoặc bạn bè của quý vị. Đi bất cứ nơi nào có thể trong khu vực của quý vị hoặc xa hơn – xa nhất có thể. Nếu thời gian và công việc của quý vị cho phép để tặng cho ngân hàng thực phẩm hoặc cho người ta, hãy làm âm thầm”. Cho nên, không phải là tôi biểu quý vị làm điều đó một mình. Tôi cũng cùng với quý vị, làm mọi việc cùng quý vị. Bất cứ gì quý vị làm mà có lợi ích cho tha nhân, nếu có thể, tôi cũng làm cùng quý vị. Chúng ta là một đội ngũ. Cho dù quý vị không biết tôi làm gì thì tôi vẫn đang làm. Tôi là thành viên trong đội quý vị. Vì vậy, đừng quên giúp tha nhân nếu quý vị có đủ khả năng nha. Quý vị tích trữ tiền ở bất cứ đâu để làm gì, nếu quý vị không cần đến? Trong ngân hàng, chẳng hạn.
Ồ, tôi không thích ngân hàng nữa. Ngân hàng gây rất nhiều rắc rối cho tôi. Đôi khi, rất nhiều thủ tục hành chính. Nếu tôi thay đổi địa chỉ hay là thay đổi hộ chiếu thì họ sẽ gây rất nhiều rắc rối. Họ không cho phép tôi tặng tiền cho người khác, dù bằng séc hay thậm chí bằng thẻ tín dụng. Họ ngừng mọi thứ. Tôi chỉ muốn gửi một số tiền, chỉ 40.000 Mỹ kim đến một trại người-thân-động vật đang cần giúp đỡ. [Ngân hàng] cấm tôi. Họ nói tôi không được phép. Và nếu tôi yêu cầu một số đệ tử thường giữ tiền giùm tôi trước đây, gửi vào ngân hàng của tôi, thì ngân hàng không cho tôi lấy ra. Thí dụ, nếu tiền đến từ Singapore, họ nói với tôi rằng Singapore là một quốc gia Hồi giáo! Ôi, Trời ơi! Đó là loại người thiếu hiểu biết gì vậy? Làm sao Singapore mà là quốc gia Hồi giáo? Không thể tin được người ngân hàng mà lại thiếu hiểu biết như thế. Chính người quản lý ngân hàng của tôi – tôi không muốn nói tên ngân hàng. Hay tôi nên nói? Không nói. Tôi không muốn trả thù.
Tôi chỉ nói với quý vị rằng đây là chuyện có thật đã xảy ra với tôi. Và họ hầu như tịch thu hết tiền của tôi trong ngân hàng. Nên tôi không thể dùng cho việc gì. Tôi nói: “Vậy tôi có thể gửi số tiền này đến những nơi khác, như nhà thờ, chùa chiền, tu sĩ, linh mục của các tôn giáo khác nhau, được không? Có thể được hay không?” Cũng thế: “Không, không thể!” Họ chỉ muốn giữ, để kiếm tiền cho chính họ. Họ không cần biết tiền của tôi có thể giúp tha nhân hay là có thể giúp các tổ chức tôn giáo. Thực sự như vậy đó. Tại vì tôi không thích lúc nào cũng có tiền trong ngân hàng. Tôi cũng thích có tiền mặt. Hoặc tôi muốn có thể gửi tiền đến bất kỳ khu vực thiếu thốn nào. Thành ra nhiều khi tôi thích có tiền mặt hơn. Tại vì tôi cũng tặng các tu sĩ – Công giáo, Hồi giáo, hoặc giáo sĩ hay tăng sĩ Ấn Độ giáo, tăng sĩ Phật giáo – bất cứ ai tôi thấy họ cần giúp hoặc xứng đáng. Tôi tặng linh mục vì tôi biết mấy linh mục đó sẽ tặng cho người nghèo. Những linh mục Công giáo, những linh mục Thiên Chúa giáo và những tăng sĩ Phật giáo, họ cũng sẽ có các trại trẻ mồ côi hoặc họ sẽ nuôi người-thân-chó trong chùa. Tôi biết tất cả điều đó. Cho nên tôi tặng [tiền] cho họ.
Tôi còn nói họ có thể lấy một ít mà dùng cho nhu cầu cá nhân của họ như giày và quần áo mùa đông. Hoặc có khi tôi mua và gửi cho họ. Hoặc tôi gửi tiền cho họ và nói: “Tôi thấy giày của các thầy rách hoặc đã cũ quá rồi. Vui lòng, đây là để mua giày và thêm một ít cho quần áo mùa đông của các thầy, vì ở đây rất lạnh”. Thí dụ, một số tăng sĩ, như tăng sĩ Thái Lan, tăng sĩ Âu Lạc (Việt Nam), họ sống ở một xứ lạnh hơn; hoặc họ sống ở một nơi chật hẹp nào đó, có một căn phòng nhỏ để làm công việc cho các tín đồ của họ, cho những người tin theo họ, mà họ không có đủ quần áo, hoặc họ không có tiền. Nên tôi mua gửi cho họ, hoặc tôi gửi tiền qua một số tín đồ của họ để mang đến cho họ. Tôi nói: “Đi mua cái này cái kia cho ông ấy, cho bà ấy, hoặc hỏi ông ấy, bà ấy xem họ muốn gì rồi mua cái đó cho họ”.
Và tôi không thể cứ gửi tấm séc – không phải lúc nào tôi cũng mang theo séc trong túi. Tiền (mặt) rất thuận tiện. Cho nên đừng coi thường tiền bạc. Tiền rất quan trọng, rất tốt. Nếu không dùng đến, nếu dư nhiều, hãy lấy nó ra khỏi ngân hàng và tặng cho tha nhân mà đang rất cần. Hãy cho đời họ thêm thời gian để họ có thể, tình cờ, sẽ nhớ Thượng Đế, cầu nguyện Thượng Đế và họ có thể được thăng hoa và gia trì vì công đức đó – nếu không ở kiếp này, thì kiếp sau. Bởi vì không phải tất cả họ đều có thể gặp Minh Sư để giải thoát cho họ. Không đâu, không phải ai cũng có may mắn đó. Có phước làm giàu thì dễ; nhưng không dễ có phước gặp được Minh Sư để giải thoát cho mình. Tôi thích tiền mặt vì nó rất thực dụng. Nhiều khi tôi sống ở những nước khác nhau; tôi đi vòng quanh xem những trại trú ẩn người-thân-động vật nào, trại trẻ mồ côi nào cần tiền, thì tôi tặng thôi. Vì tôi không muốn để họ biết tên tôi. Tôi không muốn họ biết tôi là ai v.v. Nên, tiền mặt rất thuận tiện cho tôi, dĩ nhiên khi tôi không bế quan.
Nhưng đôi khi ngân hàng, ôi... Cho dù tôi tới một quốc gia khác, muốn đổi ngân hàng, họ cũng không cho. Họ gây rất nhiều rắc rối. Có một lần, tôi đến Canada. Tôi muốn mua một căn nhà ở đó, trông rất đẹp, và tôi muốn ở lại Canada. Nhưng rồi ngân hàng đã ngăn tôi – ngân hàng của tôi. Lúc đó, tôi đang ở Tây Ban Nha. Họ ngăn tôi. Đó là một ngân hàng khác. Tôi có nhiều trải nghiệm thật tệ với ngân hàng: Ngân hàng ở Mỹ, ngân hàng ở Tây Ban Nha, ngân hàng lớn – những ngân hàng quốc tế, nổi tiếng, chứ không phải ngân hàng bình thường. Tôi tưởng những loại ngân hàng nổi tiếng quốc tế này sẽ có dịch vụ tốt, dễ dàng cho đời tôi chứ. Không đúng. Và những ngân hàng nổi tiếng quốc tế nữa từ Đức, Mỹ, Tây Ban Nha, Pháp – ôi, tôi đã thử đủ loại ngân hàng. Họ gây rất nhiều rắc rối cho tôi, quá nhiều thủ tục hành chính.
Photo Caption: Vẻ Ngoài Khác [Nhưng] Tình Bạn Không Khác