Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Nhân tiện, vì câu hỏi của quý vị, tôi chợt nhớ để nói với tất cả con người, rằng chúng ta được sinh ra với những đặc tính được ấn định nào đó, hoặc với đặc ân, hay thức ăn hay địa vị nào đó trong đời. Nếu chúng ta lạm dụng, hoặc dùng cho mục đích xấu, thì chúng ta sẽ bị trừng phạt rất nặng. Thậm chí ăn quá độ. Tham ăn hoặc háu ăn cũng sẽ bị trừng phạt. Vì chúng ta ăn quá phần của mình. Và người-thân-động vật cũng vậy, nhiều người-thân-thú cưng bị cưng hư. Và rồi trước khi chết, họ bị rất nhiều bệnh, (Ồ, dạ đúng.) hoặc thậm chí trong suốt cuộc đời, bởi vì họ không có đủ công đức để tiêu hóa tất cả những thứ đó. (Ồ.) Vì vậy, còn tùy, còn tùy. Nếu họ có đủ công đức, thì không sao. Nhưng ai biết được? Mỗi người chủ, mỗi người chăm sóc đều thích cưng chiều người-thân-chó người-thân-mèo, người-thân-chim người-thân-vịt, người-thân-ngỗng, người-thân-khỉ của họ, (Dạ phải.) bất cứ bạn thú cưng nào của họ. Ngay cả người-thân-cá vàng hoặc người-thân-bạch tuộc của họ. Hoặc ngay cả người-thân-bò sát của họ. Và cả người-thân-cá sấu của họ nữa. Hoặc bất cứ gì họ có. Chỉ là mọi thứ chúng ta dùng, đủ là đủ. Chỉ dùng đủ để tiếp tục sống. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không cần phải muốn nhiều hơn. Vì nếu đó không là số mệnh của mình, thì dù có lấy được, mình cũng sẽ mất. Giống như anh chàng trong truyện “Vua Một Năm”. Đời sống là như thế đó. Lên xuống, thăng trầm, còn tùy vào công đức và nghiệp của mình trong tiền kiếp. Nên cho dù có nghiệp xấu trong kiếp trước, chúng ta vẫn cố gắng lèo lái, hướng mình thành người công chính, người đạo đức và người tôn thờ Thượng Đế. Cố gắng tìm sự khai ngộ qua bất kỳ phương tiện nào có thể. Rồi, ngay cả những điều xui xẻo cũng hết dần vào lúc cuối, hoặc hết sớm hơn là nếu mình không cố gắng lèo lái đời mình cho đúng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu trong biển đầy giông bão mà quý vị có một con thuyền cũ nát, và cũng không có kinh nghiệm, thì vĩnh biệt. Cuộc đời này giống như biển cả, mà bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào. Mình không bao giờ biết được. (Dạ.) Cho nên chúng ta phải luôn chuẩn bị. (Dạ.) Luôn luôn cảnh giác. Và biết hướng mà chúng ta nên đi. Rồi, chúng ta sẽ an toàn.