Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới, Phần 2/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Và hôm qua nghe nói cô chó bị thương, vì cô chó hoang, cô đã trốn khỏi hàng rào vườn lớn và sau đó đi ra ngoài và rồi bị sa vào bẫy thú. (Ồ.) May mắn là cô chó trốn thoát và trở về nhà, nhưng bị thương nặng. (Ồ.) Chân bị sa bẫy (Ồ.) và bị thương nặng. Không biết cô trốn thoát bằng cách nào, [nhưng] cô chó nói với tôi cô đã dùng thần thông (Hay quá.) để trốn thoát.

Ngay lúc này, tôi không có chó. Nhé? Nhớ họ. [Nhưng] không có họ. Và hôm qua nghe nói cô chó bị thương, vì cô chó hoang, cô đã trốn khỏi hàng rào vườn lớn và sau đó đi ra ngoài và rồi bị sa vào bẫy thú. (Ồ.) May mắn là cô chó trốn thoát và trở về nhà, nhưng bị thương nặng. (Ồ.) Chân bị sa bẫy (Ồ.) và bị thương nặng. Không biết cô trốn thoát bằng cách nào, [nhưng] cô chó nói với tôi cô đã dùng thần thông (Hay quá.) để trốn thoát. Bởi vì làm sao có thể thoát khỏi bẫy động vật khi chân hoàn toàn bị kẹt trong đó? (Dạ.) Sưng tấy và chảy máu. May mắn là cô chó đã trốn thoát và về nhà.

Tất nhiên, tôi viết cho mọi người, bảo họ đi tìm cô chó suốt ngày đêm. Và họ đã tìm được cô chó. Nhưng cô chó rất sợ người, cô chỉ tin tưởng vài người thôi. Cô chó tin tôi, nhưng không tin nhiều người khác. Ngay cả những người chăm sóc cho cô. Họ vẫn có thói quen dọa dẫm này. Vì vậy, ngay cả những người chăm sóc cho chó, không lâu sau, cô chó sẽ bỏ chạy nếu họ gọi cô, hoặc đến gần [cô]. (Dạ.) Thế nên, cô chó lại bị mắc bẫy trong một hố nhỏ, rất khó khăn, nhưng may mắn là họ đã đem cô ra và đưa đi bác sĩ [rồi]. Tôi nghe nói vậy đó, [nhưng] dĩ nhiên tôi chưa gặp cô chó.

Tôi đã cầu nguyện cho cô chó, tìm kiếm cô chó, nói chuyện với cô chó, và cô chó nói cô ở rất xa, rồi nói đang ở gần, sau đó lại ở xa, rồi lại ở gần. Thế là tôi biết cô đã bị mắc bẫy, (Ồ.) sau một lúc, vì vậy, tôi yêu cầu họ đi khắp nơi xem liệu cô chó có bị mắc kẹt giữa hàng rào. Nhưng cô không bị mắc kẹt ở đó. Cô chó đã bị mắc bẫy ở một nơi khác, gần đó. Nhưng không phải giữa hàng rào và mặt đất. Tôi nghĩ cô chó có thể đào lỗ và thoát ra. (Dạ.) Đó là cô chó mà đã trốn ra ngoài. Thường thì cô chó không làm vậy trước đây. Cô luôn trở về. Cô đi khắp nơi trong rừng, xung quanh rừng, nhưng cô không bao giờ ra ngoài. Nhưng hôm đó, có thể cô chó đã tìm thấy lỗ hổng rồi cô có thể đào nó lớn ra, đào và đi ra, dưới hàng rào, bằng cách nào đó. Và sau đó tôi hỏi, cô chó nói: “Ồ, chỉ là thói quen, cô chó chỉ phải đi thôi, và sau đó nghiệp chướng thúc ép”. Tôi nói: “Cớ hay đấy, cớ hay”.

Tôi không giận cô chó, nhưng nói: “Ta quá lười không muốn nói chuyện với con nữa. Nếu ta không bao giờ gặp lại con, thì con biết tại sao há?” Tôi giả vờ nổi giận. Tôi nói: “Ta giận con, con làm cho mọi người lo lắng, và làm ta lo lắng. Cả đêm không ngủ được, lo lắng cho con. Và đi tìm con, lo lắng, bởi vì ta biết con đang bị mắc bẫy ở đâu đó”. Nhưng trời đã tối rồi. Rất khó tìm những cái bẫy đó, quý vị không thể tới được, chỉ động vật thôi. (Dạ.) Không có đường đi, không gì cả. Mọi người, các huynh tỷ của quý vị, không thể thấy bẫy vào ban đêm. Ngoài ra, còn có các bẫy khác, chắc chắn vậy. Và nếu tôi phái họ đi vào ban đêm, đi quanh đó, chính họ sẽ bị sa vào bẫy. (Ồ.) Bước lên bẫy. Trước đây xảy ra rồi.

Một trong những thường trú, khi chúng tôi ở Bình Đông trước kia, anh ấy vừa rời đi đâu đó lang thang vào rừng sâu ở đó, và rồi anh ấy bị sa vào bẫy, chân bị mắc kẹt trong bẫy. (Ồ.) Và anh ấy không thể thoát ra vì người ta xích bẫy của họ vào cây cối hay gì đó, không ai có thể gỡ ra được. Và bẫy rất mạnh. Họ có ý định đánh bẫy động vật to khỏe như lợn, lợn rừng. Vì vậy, họ phải làm bẫy chắc chắn. Không ai có thể gỡ được bẫy. (Ồ.) Con người không thể gỡ được. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Với một dụng cụ đặc biệt dĩ nhiên, họ phải làm gì đó mới gỡ được bẫy, dùng tay không thì không thể. Vì vậy, anh ấy đã bị sa bẫy và nằm đó. Ồ. Tôi đã phái mọi người đi tìm anh ấy. Cuối cùng cũng tìm thấy và dĩ nhiên đưa anh đến bác sĩ. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vậy nên cho dù tôi biết nơi cô chó bị sa bẫy, tôi nói với sư huynh của quý vị: “Cô chó bị mắc bẫy ở đâu đó. Có thể gần hàng rào, vậy hãy tìm bên trong hàng rào và bên ngoài hàng rào nữa”. Những trời đã tối quá rồi, họ không thể tìm thấy gì, và tôi không muốn phái họ đi xa hơn bởi vì tôi lo họ cũng sẽ bị sa bẫy. (Dạ, Sư Phụ.) Sau đó, tôi biết chỗ, nhưng trời đã tối lắm rồi. Nên vào buổi sáng, tôi nói: “Buổi sáng tiếp tục tìm vì đêm khuya quá rồi”. Cuối cùng họ cũng tìm được cô chó. Cô chó đã thoát ra rồi, cuối cùng đã thoát ra, bằng thần thông của cô. Phải mất rất nhiều, rất nhiều giờ cô chó mới tự thoát ra được, không phải như có thần thông là mình gỡ được liền như thế, còn tùy.

Trước đây cô chó dùng thần thông để mở dây xích mà chúng tôi xích cô, dây xích để cô chó không bỏ chạy đó? Phải. Ở Thái Lan tôi đã làm vậy vì khi lần đầu tôi bắt được cô chó, cô chó luôn chạy trốn và trở lại bất cứ khi nào muốn vì những chó con bên trong. Nhưng tôi lo lắng cô chó đi ra ngoài, ăn rác. Nên tôi phải xích cô chó lại, nhưng bên cạnh tôi. Ý nói là bên ngoài cửa để cô chó có không khí trong lành nhưng chúng tôi ở trong nhà, vẫn có thể nhìn thấy cô chó. Vì trước đó chúng tôi dùng dây mềm và vòng cổ mềm, cô chó đã cắn đứt hết. Cô chó cắn đứt hết ngay lập tức và chạy mất. Chúng tôi nghĩ chỉ xích lại, trong khi chúng tôi ăn. (Dạ.) (Vâng, Sư Phụ.)

Cô chó không thích vào nhà, nên tôi nói: “Được. Con ở ngoài này trên hiên nhà”. Chúng tôi có một sợi dây dài, rất dài để cô chó có thể tự do một chút. Và dây bằng sắt hết, nhưng cô chó đã dùng thần thông để mở xích. Cô chó không cắn, không thể, quý vị biết dây xích chứ? (Dạ biết.) Họ dùng dây xích cho chó, như đưa chó đi dạo này nọ. (Dạ.) [Xích] không dày lắm nhưng đủ dày. (Dạ, Sư Phụ.) Người ta cũng dùng dây xích để khóa cửa. Có lẽ dày khoảng nửa milimét. Cỡ cô chó thì dùng xích mỏng hơn, nhưng cô dùng thần thông để mở xích và đi mất. Xích không bị cắn, không giống như mở, nhưng đã mở. Và chạy mất. Bởi vì nếu cô chó chạy trốn, đi ăn rác và ra những nơi dơ bẩn rồi trở lại thì sẽ làm chó con bị bệnh bởi vì chó con bú cô chó. Thành ra tôi không muốn cô chó đi ra ngoài nữa, nhưng cô vẫn luôn làm vậy.

Nên lần này, cô chó đã dùng tất cả sức mạnh để phá bẫy sao đó, rồi thoát ra, và trở về nhà. Nhưng khi các cô gái chăm sóc chó gọi cô chó, tôi nghe nói, được báo cáo, nhưng không thấy hết chuyện này, tất nhiên tôi không ở đó. Và cô gái nghe và nhìn thấy cô chó rồi gọi nhưng cô chó đã bỏ chạy. Đây là người chăm sóc cô chó nhưng mới hơn người kia. Ngay cả người kia, bất cứ khi nào họ đến, chó không chịu tới họ. Phải bằng cách nào đó mang chó vào một căn phòng trước và đeo vòng cổ vào. Sau đó đeo dây buộc vào, rồi mới có thể đi. Họ có thể đưa cô chó đi ra.

Trời ơi. Cô chó đó cứ luôn làm cho tôi đau buồn và lo lắng rất, rất là nhiều. Nhiều lần, không phải luôn luôn, nhưng nhiều lần. Khi nào cô chó cố tìm cách trốn khỏi phòng hay gì đó, tất cả chó đều cảnh báo cô, sủa om sòm cả lên, trước đây, khi họ ở bên tôi lúc đó. Cũng lâu rồi. Lúc đó chúng tôi ở với nhau và nếu tôi không có mặt, cô chó sẽ cố tìm cách cắn cửa sổ, nhảy ra và tất cả chó sủa cô, nói: “Không! Không được! Đừng đi! Không! Không! Không!" Và rồi tôi nghe thấy tiếng chó [sủa], như chuông báo động. (Chao ơi.) Tôi quay lại và sau đó, [cô chó] làm vẻ mặt kiểu như vui nhưng xấu hổ. Như vậy đó. Tôi nói: “Con! Lại con nữa hả!” Và sau đó tôi phải khép cửa sổ đó, đóng luôn. Hé cho rất ít không khí vào thôi. Nhiều cửa sổ, nên chúng tôi có thể hé ở đây một chút, ở đó một chút, để họ có đủ không khí trong lành, và chúng tôi có máy lạnh bên trong, có quạt, có máy thông gió, có đủ thứ cho họ. Nếu tôi mở hết [cửa sổ] và dùng không khí tự nhiên thôi, cô chó sẽ cắn hết. Quý vị biết cửa sổ lưới sắt chứ? (Dạ biết, thưa Sư Phụ.) Ờ, bằng sắt. (Dạ.) Cô chó cắn lưới, lỗ lớn, lớn lắm. (Chao ơi!) Đây không phải là lần đầu tiên.

Cô chó đã phá hủy nhiều thứ như vậy ở Thái Lan. Cô chó đã phá hủy toàn bộ, các bức tường bên trong và các cửa sổ, của một trong những phòng kho nơi tôi giữ họ. Bởi vì đó không phải là nhà của tôi. Tôi đã thuê từ một anh đồng tu ở Thái Lan, chỉ trong thời gian đó, chờ những chú chó có thể đến Đài Loan (Formosa) vào lúc đó. Rồi thì, dĩ nhiên, tôi ra vào [nhà kho], ngồi với họ này nọ. Nhưng không thể ngồi đó 24/7. Khi nào tôi không ở đó, là cô chó cắn thủng một phần tường và sau đó phá hủy hoàn toàn. (Chao ơi.) Ôi Trời ơi. Sau này, vì bức tường đã hỏng hết, và tôi không muốn cô chó tiếp tục cắn nữa, tôi lo cô chó sẽ bị bệnh bởi vì bức tường, có xi măng và các chất khác, nên tôi phải mang cô chó vào trong nhà, cùng với các con của cô. Dù đó không phải là nhà của tôi. Nhưng tôi nói sẽ trả tiền cho bất kỳ thiệt hại nào. Tôi đã trả. Dù sao, cô chó cũng làm hư các cửa sổ khác và lại ra ngoài nữa. Cô chó có thể mở cửa sổ, mở cửa, mở khóa. Nhưng rồi cô chó để tôi ở gần, cô chó đã cho tôi ở gần sau một tuần, hoặc tối đa 10 ngày, cô chó để tôi đến gần, cho cô ăn và bồng cô lên vai đi khắp nơi và đưa cô đi dạo, dĩ nhiên có vòng cổ và dây xích. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng nếu tôi để cô chó một mình, cô sẽ cắn mọi thứ, dây xích, vòng cổ, bất cứ gì, rồi ra ngoài.

Cô chó làm bác sĩ ở đó xấu hổ, bác sĩ thú y. Vì khi lần đầu tôi bắt được cô chó trong nhà để xe, bác sĩ thú y đã vào đeo dây cổ cho cô chó, và đeo dây xích cho cô chó và đưa cô chó ra ngoài vườn, vườn của căn nhà Thái Lan đó. Và tự hào nói với tôi: “Bà thấy không? Bà phải đối xử với cô chó, nói chuyện với cô như bạn gái vậy! ” Tôi nói: “Ồ, hay quá! Ông nói chuyện với cô chó sao? Và bây giờ cô chó cảm thấy như là bạn gái sao? ” Ông ấy nói: “Vâng! Nhìn cô chó kìa! Nhìn cô chó kìa!” Và rồi vù một phát! Cô chó đi giật lùi, tự thoát khỏi vòng cổ. (Ồ.) Cô chó chạy giật lùi, rồi vòng cổ chỉ tuột ra phía trước. (Dạ.) Và cô chó nhảy cao hai mét bằng bàn chân của cô. Loại hàng rào này là như thế này. (Dạ.) Có lỗ như vầy. (Dạ.) Cô chó để bàn chân của mình vào lỗ, và leo lên giống như [đi] cầu thang. (Ồ.) (Chao ơi.) Chỉ mất một giây, thậm chí chưa tới, là ra ngoài rồi. Và bác sĩ thú y đứng đó. Tôi nói: “Hả? Bạn gái của ông đi mất rồi”. Ông ấy không biết phải nói gì.

Và chúng tôi phải tìm nhiều kế để bắt cô chó. Chúng tôi dùng như là máy gom lá vườn loại lớn có lỗ (Dạ.), cái rổ, lớn, (Dạ, Sư Phụ.) chụp vào cô chó, rồi mang cô chó vào phòng. Và sau đó, dĩ nhiên, tôi luôn ở trong nhà, nhưng tôi không muốn cô chó ở trong [nhà], bởi vì cô chó thích ở ngoài, thì tôi để cô chó trong [nhà] chỉ lần đó, và cô chó đã dùng thần thông phá đứt dây xích và đi, đi mất, chỉ như thế đó. (Chao ơi.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/12)
Xem thêm
Video Mới Nhất
35:22

Tin Đáng Chú Ý

120 Lượt Xem
2024-12-21
120 Lượt Xem
2024-12-21
190 Lượt Xem
38:04

Tin Đáng Chú Ý

153 Lượt Xem
2024-12-20
153 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android